July 1, 2021

Ai cũng thương Nghé

Ai cũng thương Nghé

Hôm nay, cái giây phút mà mấy lần mẹ cố lẩn tránh cũng đã đến. Giây phút papa và mẹ chạm mặt ông bảo vệ.

Mẹ không nói được gì

Papa nói : “Notre enfant est décédé” (Em bé mất rồi)

Ông bảo vệ mặt ngỡ ngàng, cáo ngỡ ngàng kéo dài đến cả mấy phút. Ông nhìn vào đôi mắt papa, rồi nhìn vào đôi mắt mẹ. Rồi mắt mẹ ngân ngấn nước. Có lẽ lúc đó ông ý mới chấp nhận được sự thật. Rồi ông xin lỗi, rồi ông hỏi tại sao, rồi ông vỗ vai mẹ nói là “Je sais que c’est difficile, mais ça va aller. Courage !” (Tôi biết là điều này rất khó khăn, nhưng mọi thứ sẽ ổn. Cố lên). Papa thì không được ông ý vỗ vai vì papa không khóc. Và mẹ thì nhìn thấy mắt ông ý đỏ hoe Mẹ cảm giác được an ủi rất nhiều, không phải qua những lới nói, mà qua dôi mắt đỏ ngấn nước của ông bảo vệ.

Từ hồi em Nghé đi, đã có biết bao nhiêu người khóc cho em. Maman là người đầu tiên biết tin, nên khóc đầu tiên, rồi đến papa, rồi đến ông bà. Cô Vi và cô Ngọc còn thức mấy đêm không ngủ được, khóc cho em suốt. Các cô chú đến tiến Nghé có ai cầm được nước mắt. Rồi cô Emma hàng xóm mời mẹ qua nói chuyện cũng sụt sùi ướt mấy cái khăn giấy. Cô Nhung, bác Subin qua nhà mình chơi, nhìn ảnh em mà không cầm được nước mắt.

Người ta nói : nếu người còn sống vẫn cứ quá đau buồn cho em Nghé, thì em không thể siêu thoát được. Mẹ lại thấy mỗi lần có người biết đến em, thương em, khóc cho em, mẹ lại thấy dường như được an ủi thêm một phần, được thông cảm thêm một phần, và dường như nỗi đau nhẹ đi một phần. Có một cái gì đó thật nhẹ nhàng đang bay lên, phải chăng đó mới mà sự “siêu thoát”.

Papa và mẹ đã thay đổi quan nhiệm về cái chết từ chuyện của Nghé, đã hiểu được ngày xưa mình thờ ơ thế nào về sự mất mát của người khác. Nhờ Nghé mà papa và mẹ học được bài học về sự cảm thông và sự đồng hành. Em là nơi papa và mẹ hướng về để cố gắng nuôi dưỡng những tình cảm đẹp, để xứng đáng với em, xứng đáng với những gì mọi người dành cho em. Giống như cậu Sơn xì đã nói “mong từ nơi em sẽ mọc lên những bông hoa, và còn hơn thế nữa”.