June 5, 2021

Ngày thứ bảy của quá khứ

Hôm đó là một ngày thứ bảy. Như mọi khi, papa và mẹ ngủ dậy muộn. Thức dậy là mẹ nghĩ ngay đến Nghé, thấy em Nghé chưa đạp. Mẹ bảo papa “hôm nay em Nghé lại ngủ dậy muộn”. Quả thật, càng về sau Nghé lại càng hay ngủ lười, không dậy cùng mẹ vào buổi sáng.

Nhà chú Đức nhắn tin xin một gói bún. Mẹ ok. Rồi chú Đức lên bấm chuông. Papa dậy ra mở cửa đưa cho chú gói bún. Chú Đức hỏi papa và mẹ có thích ăn bún riêu không, papa chạy ra cửa phòng ngủ hỏi mẹ khi mẹ vẫn còn đang nằm lười trên giường. Mẹ bảo có, chú Đức nói tí nấu xong sẽ nhắn tin cho mẹ.

Dạo này trời đẹp, buổi sáng có nắng nhẹ chiếu lên hàng cây, xoã bóng lá lên balcon. Papa đang say sưa lắp kệ étagère ngoài balcon, đây là những công việc cuối cùng papa và mẹ muốn làm trước khi đón Nghé. Papa kê tấm gỗ lên cá giá hình chữ X cho mẹ đo và kẻ đường chì, để sau đó papa cắt. Mẹ nhớ lúc đo mẹ vẫn còn khá mệt, đứng đo xong là ngồi xuống ngay. Khi papa khoan, mẹ vẫn còn bị những cơn gò thắt bụng dưới. Mẹ kêu đau bụng, papa bảo mẹ ngồi xuống đi. Mẹ ngồi lên giường, xoa bụng đau, nhưng vẫn tiếp tục câu chuyện khoan équerre trên tường. Đó là những biểu hiện rất bình thường của mẹ những ngày cuối thai kì, nhưng cơn gò chuẩn bị cho ngày sinh càng ngày càng nhiều, và chỉ kéo dài 1-2 phút. Papa cũng đã quá quen với việc sáng mẹ than vãn là em ngủ say quá, không đạp, và thi thoảng trong ngày mẹ kêu đau bụng.

Mẹ xuống nhà chú Đức lấy bún riêu. Mẹ đã bắt đầu cảm thấy người khoẻ hơn, dường như đi lại thoải mái hơn. Khi mẹ ra nói chuyện với bà và các bạn đang ở nhà chú Đức, mẹ còn nói “em bé được 37 tuần rồi mà vẫn chưa thấy nó có ý kiến gì”. Ý mẹ là mẹ muốn nhanh gặp em Nghé đấy. Mà nói xong câu nói đó, mẹ chợt bất giác “ừ nhỉ sao Nghé không có ý kiến gì nhỉ”. Nhưng suy nghĩ đó qua đi rất nhanh với nhịp sống của một ngày thứ bảy đẹp trời đầy hoạt động chuẩn bị cho sự ra đời của Nghé.

Lấy được bún riêu lên, mẹ và papa quyết định làm nốt cái étagère, rồi làm thêm mặt gỗ của tủ trong phòng làm việc của papa. Phòng đó trong tương lai sẽ là phòng ngủ của Nghé, và tủ đó sẽ là tủ để đồ của Nghé. Papa và mẹ bàn rất lâu về việc làm sao cố định được mặt gỗ vào tủ. Nghé biết không, càng ngày papa và mẹ càng nói chuyện với nhau nhẹ nhàng hơn, làm cái gì cũng tỉ mẩn, kiên nhẫn. Là nhờ em Nghé đấy.

Làm được một lúc thì mẹ thấy đói, và mẹ biết papa cũng mệt rồi. Mẹ rủ papa đi ăn bún riêu. Ăn xong mẹ và papa làm tiếp thấy hiệu quả hơn hẳn. Kết quả khá ưng ý. Sau đó thì mẹ và papa quyết định đi ngủ. Mẹ bắt đầu để ý đến sự yên lặng trong bụng mẹ. Mẹ mới nhớ, Nghé hình như không đạp từ sáng. Mẹ cũng không nhớ rõ lắm. Buổi sáng, hình như chỉ có những cơn gò, không còn nhớ em có chuyển động không. Khi đó là gần 15h, mẹ bảo papa “Nghé mãi vẫn chưa đạp, thôi mình đi ngủ rồi lúc dậy sẽ đánh thức nó sau”. Đó cũng không phải lần đầu tiên nên papa cũng đã quá quen với những câu nói đó. Papa và maman đi ngủ trưa.

15h30, papa và maman dậy. Mẹ vẫn chưa thấy em đạp. Mẹ cười bảo papa “thằng Nghé của papa lì quá”. Papa cười xoa bụng mẹ. Papa có hẹn cùng chú Đức để chú Đức lái thử xe ô tô, vì chú Đức thích mua xe giống xe nhà mình. Mẹ ăn một miếng bánh rất ngọt, nằm nghiêng bên trái chờ em đạp. Người ta bảo cần nằm tầm 10p, vậy mà 5p sau cô Minh Anh đã đến dạy đàn piano. Mẹ đã hơi thoáng có ý bảo cô đi về, vì mẹ hơi không yên tâm lắm. Nhưng mẹ vẫn tin là em Nghé không làm sao, và dù sao thì papa cũng không có nhà lúc này. Mẹ quyết định học đánh đàn. Mà em Nghé thường cũng rất hay đạp lúc mẹ đánh đàn, nên ta thử xem sao. Đó là một buổi học rất căng thẳng, mẹ không thể tập trung được, mẹ cảm thấy nóng bừng người và mồ hôi vã ra lưng áo. Mẹ quá căng thẳng và sốt ruột. Em không đạp. Có một nỗi lo bắt đầu nhen nhói và lớn dần lên trong mẹ, nỗi lo em Nghé không đạp.

Ôi viết đến đây thì mẹ buồn quá, mẹ căm phẫn. Căm phẫn sự thật nghiệt ngã. Mẹ muốn xé tan những trang giấy này và hét lên rằng “sao mọi chuyện là như thế?”. Sao không ai bảo mẹ rằng càng về cuối thai kì thì càng cần phải để ý ? Tại sao không ai bảo mẹ chỉ cần chút nghi ngờ là phải vào viện luôn ? Tại sao không ai bảo mẹ là 38 tuần thai vẫn có thể mất ? Mẹ đã quá tự tin, papa đã quá ngây thơ. Tại sao ai cũng bảo mẹ là bây giờ mẹ không được lo lắng gì cả, là những cơn gò cuối thai kì là bình thường, rằng em bé càng về sau càng sẽ ít đạp do chật và em cũng sẽ ngủ say hơn, lâu hơn ? Rằng nửa ngày em ngủ không dậy là bình thường ?

17h30, sau giờ học đàn, mẹ bắt đầu nói với papa về sự lo lắng, về việc phải đi urgence (cấp cứu) để kiểm tra. Mẹ ăn hẳn một miếng đường và nằm cạnh papa. Papa lên mạng đọc và trấn tĩnh mẹ bằng những giả thuyết mà Nghé đang ngủ say. Papa và mẹ cùng chờ đợi 10p như trên mạng bảo. Không chờ được 10p, papa và mẹ tìm mọi cách đánh thức em dậy : hôn nhau, xoa bụng, rồi dậy đi dạo, tắm nước hơi nóng. Tất cả diễn ra trong vòng 1 tiếng, và mẹ ngày càng nóng ruột. Mẹ và papa quyết định vào bệnh viện, khi đi còn cố chọn đường đi vòng để được đi qua nhiều chỗ cua, chỗ giảm xóc hơn, vì bình thường em Nghé cũng hay đạp khi đi qua những đoạn đường như thế.

Đến bệnh viện, em vẫn nằm im. Mẹ đã nghĩ có thể mình sẽ bị họ đuổi về vì lo lắng không đâu, hoặc có thể mình sẽ bị giữ lại để đẻ hôm nay. Mẹ vào khám trước, papa ngồi ngoài đợi sốt ruột nhắn tin hỏi. Mẹ nhắn papa “họ mới lấy mẫu nước tiểu và đo huyết áp thôi. Nghé vẫn chưa đạp”. Papa nhắn lại “chắc Nghé chờ lúc bác sĩ soi Nghé mới oà bác sĩ đấy”.