June 5, 2021

Ngày thứ bảy ranh giới của quá khứ và hiện tại

Mẹ ngồi chờ cô sage femme (bác sĩ hộ sinh) trong một căn phòng, với lọ nước tiểu trên tay. Từ lúc vào bệnh viện mẹ có cảm giác yên tâm hẳn, mẹ cảm thấy dù Nghé có vẫn đề gì thì mình cũng đang ở ngay gần bác sĩ và máy móc hiện đại đây, không còn gì phải lo lắng nữa. Trong đầu mẹ rất thoải mái, không nghĩ ngợi gì nhiều.

Cô sage femme vào, giới thiệu tên mà mẹ không nhớ, mẹ chỉ nhớ cô là sage femme de garde (bác sĩ trực). Điệu bộ cô rất năng động. Cô dẫn mẹ sang một phòng khác có máy móc để kiểm tra. Trên đường đi cô hỏi mẹ có bị ngã không, có bị sốc tâm lý hay bị đau bụng không, có bị đau chỗ khác không, có bị chảy máu hay chảy ra chất lỏng gì không… Mẹ trả lời đều tăm tắp “không” “không” “không”… Mỗi lần trả lời là thêm một lần tự tin là Nghé không có vấn đề gì. Cô chuẩn bị giường, máy móc và bảo mẹ nằm lên. Cô hỏi câu cuối “Et vous ça va ?” (Bạn có thấy khoẻ không?). Mẹ còn trả lời rất hăng hái “Oui, étrangement je vais très bien aujourd’hui” (Thật kì lạ là hôm nay tôi lại thấy khoẻ hơn hẳn).

Đó là câu nói cuối cùng của mẹ trong “quá khứ”

Cô Sage femme yên lặng, nghe tim con bằng cái máy nghe tim nhỏ. Sau đó vài giây, cô chuyển ngay sang máy siêu âm. Cô bôi gel lên bụng mẹ soi soi. Mẹ nằm rất thoải mái. Mẹ còn định khen cái giường này nằm thích thế, định hỏi là lúc đi đẻ mẹ có được nằm trên cái giường tương tự không. Nhưng mẹ thấy cô rất yên lặng và chăm chú, nên mẹ cũng không cảm thấy tự nhiên lắm. Mẹ quyết định cũng yên lặng.

Cô đổ thêm gel lên bụng mẹ. Cô di chuyển máy soi rồi dừng lại ở một điểm. Rồi tay cô run lên. - Mẹ hỏi “vous le voyez?” (bác sĩ có nhìn thấy cháu không ?) - Cô nói, giọng nhẹ nhàng “Je le vois, mais je vois une chose que je ne devrai pas voir” (Tôi có nhìn thấy cháu, nhưng tôi nhìn thấy một thứ mà tôi không nên nhìn thấy) Mẹ lo lắng, tự hỏi cái thứ “une chose” đó là cái gì. Đầu óc mẹ tự chặn lại mọi suy nghĩ, không dám đoán xa, chỉ dám yên lặng chờ đợi.

Cô bảo : để tôi gọi bác sĩ phẫu thuật vào, ông ý chuyên về siêu âm hơn tôi. Mẹ nói “d’accord” và vẫn chờ đợi. Cô ra ngoài giọng hớt hải “Mathieu”. Mẹ thầm nghĩ “Ông bác sĩ tên là Mathieu Nghé ạ, Mathieu thì chắc là không phải một ông bác sĩ già”.

Bác sĩ Mathieu bước vào nhanh nhẹn, không già. Bác sĩ cầm ngay máy soi và di chuyển vài đường rồi dừng lại ở đúng chỗ mà cô Sage femme dừng lúc nãy. Đến lượt tay bác sĩ run run.

Mẹ lo….

Cô Sage femme bước qua bên kia nắm tay mẹ, nhìn vào mắt mẹ và nói :

“Le coeur de votre bébé s’est arreté de battre”

(Trái tim của con bạn đã ngừng đập)